Cao độ – Wikipedia tiếng Việt
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Bài này viết về khoảng cách thẳng đứng trong không gian. Đối với âm nhạc, xem cao độ (âm nhạc).
Cao độ, độ cao của một điểm trong không gian là khoảng cách thẳng đứng (theo chiều lực hút hấp dẫn) từ điểm đó đến một mặt đẳng thế chuẩn. Mặt chuẩn có thể là một mặt phẳng hoặc mặt cong, có thể là mặt cố định hoặc mặt giả định bất kỳ, thông [1][2] là mực nước biển (bỏ qua biến động do thủy triều), một mặt có hình Ellipsoid tròn xoay.
- ^ Wragg, David W. (1973). A Dictionary of Aviation . Osprey. tr. 34. ISBN 9780850451634.
- ^ Thông thường: áp dụng đối với các đối tượng có kích thước thông thường, ở vị trí thông thường gần bề mặt Trái Đất
Tư liệu liên quan tới Cao độ trong kiến trúc tại Wikimedia Commons